Wednesday, May 29, 2013

[VN-News] NHỚ AIR RAYA, HOANG ĐẢO CỨU NGƯỜI VÀ JOAN BAEZ.......

 

NHỚ AIR RAYA, HOANG ĐẢO CỨU NGƯỜI VÀ JOAN BAEZ


Nguyễn Việt Nữ
Air Raya là một hoang đảo trong số từ 17.508  đến 18.306 hòn đảo lớn, nhỏ thuộc quốc gia Nam Dương (Indonesia) nằm dài ở miền Nam Thái Bình Dương. 

Nhưng dần dần có sự hiện diện của trên 14, 000 người vượt biển tị nạn Cộng sản, hoang đảo nầy trở nên trù phú như một thị xã có đầy đủ những phương tiện phục vụ cho những sinh hoạt của một xã hội khá văn minh.


Chẳng hạng Bệnh Xá Air Raya bằng tranh đơn sơ, gồm ba gian chia làm: phòng khám bệnh, phòng đợi, phòng thuốc, phòng sanh, phòng sản phụ…


Các Bác sĩ, Dược sĩ, Y tá của Bệnh Xá Air Raya, nơi phục vụ khoảng 14.000 thuyền nhân tị nạn Cộng sản may mắn còn sống sót trôi tới Indonesia năm 1979.
Kim Anh Nguyễn Việt Nữ là người đứng ló mặt ở hàng thứ hai và Soeur Fransisca mặc áo đen đứng hàng thứ nhất.

Bài khác sẽ kể chuyện rất đặc biệt về dì phước nầy.

Ở đây chúng tôi xin dành để kể tại sao hoang đảo lại cứu người? Tại sao hoang đảo nầy lại có tên nữ ca sĩ Mỹ chống chiến tranh Việt Nam nổi tiếng là Joan Baez?

                                                  **************

Vượt biên mà gặp tàu hư, rời bến ở tỉnh Mỹ Tho chừng nửa ngày là tài công ra lệnh phải đổ cả lu nước ngọt và thức ăn xuống biển cho tàu nhẹ bớt mới chạy nổi! Chúng tôi còn mấy thùng cũ sắn ăn cho đở khát cũng phải hi sinh..

Sau nầy mới biết có nhiều gia đình ở Việt Nam đã khóc ngất tưởng thân nhân họ đã nằm yên dưới đáy biển sâu rồi,  bởi  những vật dụng thả xuống mấy ngày trước lại cắc cớ… trôi về quê hương!

Mà như một điềm gỡ thật sự, chiếc tàu chúng tôi từ đó không còn nước uống mà chỉ còn máu, nước mắt và mồ hôi! Thả trôi theo sóng nước, mong tới Mã Lai là gần nhất, chúng tôi căn quần áo vẽ chữ S.O.S xin bất cứ tàu nào tới tiếp cứu, thấy bóng chiếc nào xa xa, chúng tôi mừng rỡ, khi hiện rõ dần, chúng tôi quơ bản SOS và hét khan cả cổ, nhưng chúng lạnh lùng bỏ qua! Cả chục lần như thế, nắng biển cháy da, mồ hôi đẩm ướt càng khiến cơ thể khô héo.

Cuối cùng, một chiếc tàu quay mũi tiến gần chúng tôi, sợ nó lại bỏ chạy như các lần trước, chúng tôi vừa hét to hơn vừa nhảy lên phất cờ trắng SOS, suýt lật tàu. Và quả thật chúng tôi không còn cô đơn nữa, mừng rõ, im tiếng vì đã được chiếu cố. Tràn trề hi vọng.
Khi mũi tàu tốt bụng đến sát chúng tôi, chính tôi—Nguyễn Việt Nữ--được chủ tàu cử nhảy qua trước để trình bày xin nước uống gắp. Vừa nhảy sang, tôi giựt mình vì gặp những người đàn ông trung niên, nhưng phần đông chưa quá 20 tuổi mặt thoa sáp trắng như hung thần chờ trình diễn cải lương!

Tôi vội nhảy trở lại tàu mình thì họ cũng nhảy theo và ràng lòi tói vào cột tàu chúng tôi. Có tiếng hét hoảng sợ: "Tàu cướp! Tàu cướp!"

Thì ra chúng tôi đã trôi lọt vào vùng biển Thái Lan để gặp hải tặc.. Từ đó máu đã đổ trên tàu giữa những người đàn ông tị nạn quyết bảo vệ vợ con họ khi bị bọn cướp bắt qua tàu chúng; còn rủi bị thương, giặc cướp phóng những chiến sĩ nầy xuống biển làm mồi cho cá mập. Tiếng rên siết trên tàu rền rĩ cho đến khi tự bọn cướp tháo lòi tói bỏ chạy vì thấy bóng tàu tuần biển ló dạng xa xa.

Hoàn hồn, chúng tôi nhìn quanh mới thấy nhiều vũng máu trên tàu mình để tự rút một bài học: Các bà vì chưng diện đẹp nên hấp dẫn bọn cướp, nên bị tan nát đời hoa. Riêng chúng tôi, nhờ bạn bè đi các chuyến trước cho tin: càng ăn vận lam lũ xấu xa càng tốt. Nhờ vậy mà may mắn thoát nạn.

 Cướp đi nhưng khi tàu tuần biến mất, chúng  quay đầu trở lại. Rồi máu lại đổ. Cứ thế tất cả 3 lần. Sau nầy còn nghe có tàu bị tới 10 lần! Cuộc đời là vậy, mình khổ còn có người khổ hơn!

Lúc đầu thổ dân Indonesian cầm chỉa trên bờ gầm gừ tưởng chúng tôi tới cướp đảo của họ, sau thấy quá nhiều người mệt lã nằm liệt xuôi cò, họ bớt sợ mới cho lên bờ. Thì ra "nhờ" đói mà được sống!

Đêm đầu ngủ ở nghĩa địa, dùng đá mộ bia làm gối. Sợ rắn, rít cắn, nhưng đói lã rồi, phải thiếp…giấc nồng! Ba tháng đầu chẳng ai biết chúng tôi ở đây, phải tự lên rừng đốn cây, chặt lá làm chòi; tự lo câu cá, lượm dừa rụng uống nước, ăn cái. Kế hỏi mua dừa, chuối, măng cục của thổ dân. Họ được tiền, thích lắm nên hay mang tới bán.

Vì thời gian nầy Cộng sản đuổi người Hoa ra biển, gia đình họ hoặc có người chết chìm, hoặc bị hải tặc bắt đi, nên mỗi chiều, tiếng tụng kinh cầu siêu, cầu an vang rền ảm đạm thê lương trùm phủ đảo Air Raya…


Sau đó có đông tàu tới, Ủy Hội Cứu Trợ Liên Hiệp Quốc khám phá thấy mới được tiếp tế  6 tháng một lần, vì phải chở bằng tàu đại dương. Cho nên chúng tôi phải cử người làm "Chúa đảo", lập ban lo cất nhà kho chứa lương thực để phát cho dân hàng tháng, ban an ninh, ban cầu (tàu) đường… rừng.

Mà lo đường rừng thật sự, vì phải băng rừng lên ngọn núi cao đặt ống tre dẫn nước xuống chân núi cho dân uống. Chứ 14.000 người cùng tắm, giặt và…ị trên một dòng suối, chẳng lẽ cũng uống bằng nước "bổ" ấy?


Còn lo xây cầu tàu vì Air Raya là một đảo nhỏ như cấp Xã, không có chợ, bệnh viện, trường học v.v.. của chính quyền, nên mỗi ngày có nhiều tàu chở người đi đảo Quận, nên cần nhiều cầu tàu. Còn  trước đây không ai tới, khi chúng tôi mới tới, phải đội hành lý lội xuống biển mà vào bờ. Ai không biết lội thì người nhà cổng! Đã đói mà còn "lao động  là vinh quang" con thoi nhiều chuyến như vậy mới đưa hết "tài sản" lên bờ.

Ở được chừng 6 tháng, một hôm các tàu chở người đi đảo Quận, qua một eo biển bị gió quật, vài tàu chìm, cả trăm người bị chết trôi mất xác. Có một anh đi với vợ con, khi bị nạn, anh nhảy xuống biển cứu được cả vợ lẫn con, còn anh vì mệt quá nên hết lội nổi, phải chết chìm trước khi có tàu đến cứu!



Khi đến Mã Lai. Tưởng hết nạn, nhưng không. Vì những người đến trước mấy năm nay phá nền kinh tế của họ, vật giá trở thành đắt đỏ nên chính phủ cho Hải quân kéo tàu chúng tôi ra khơi đánh đập để tin truyền đi, đừng ai đến xứ họ nữa.

Đã vậy còn sợ chúng tôi lì lợm quay trở lại, nên  Hải quân Mã Lai còn lấy địa bàn để không thể  biết phương hướng, trôi đi đâu mặc xác! Thuyền nhân chúng tôi cứ như cái trứng trôi trên đại dương theo sóng nước, đói, khát! Đã có 3 người chết!

 Rồi còn gặp bão biển nữa.  Cho nên dưới bức ảnh nhân viên Bệnh Xá Air Raya, chúng tôi ghi phục vụ cho "14.000 thuyền nhân tị nạn Cộng sản may mắn còn sống sót trôi tới Indonesia" là vì số chúng tôi chắc còn sống lâu lắm mới được bước tới hoang đảo nầy.

Ngủ với người chết. Lúc đầu thổ dân Indonesian cầm chỉa trên bờ gầm gừ tưởng tới cướp đảo của họ, sau thấy quá nhiều người mệt lã nằm liệt xuôi cò, họ bớt sợ mới cho lên bờ. Thì ra "nhờ" đói mà được sống!

Đêm đầu ngủ ở nghĩa địa tên Letung. Phải kê đầu bằng đá mộ bia. Tuy sợ rắn, rít cắn, nhưng đói lã rồi, phải thiếp…giấc nồng! Sáng hôm sau được dời đi vào sâu trong rừng mới có chỗ cất chòi. Ba tháng đầu chẳng ai biết chúng tôi ở đây, phải tự lên rừng đốn cây, chặt lá làm nhà sàn; tự lo câu cá, lượm dừa rụng uống nước, ăn cái. Kế hỏi mua dừa, chuối, măng cục của thổ dân. Họ được tiền, thích lắm nên hay mang tới bán. Của ít, người đông nên tranh nhau mua cho bằng được, nên một buồng chuối từ 10 Rupiath rồi lên 100, 1000, 100000…Người dân địa phương Indonesian từ từ không thể sống nổi trên chính quê hương của họ.

Lúc nầy chúng tôi mới hiểu tại sao Hải quân Mã Lai vô nhân đạo với "Boat People". Phải đặt chân mình vào giày người khác mới hiểu để hết oán hận nhau!


Vì thời gian nầy Cộng sản đuổi người Hoa ra biển, gia đình họ hoặc có người chết chìm, hoặc bị hải tặc bắt đi, nên mỗi chiều, tiếng tụng kinh cầu siêu, cầu an vang rền ảm đạm thê lương trùm phủ đảo Air Raya…

 
Lập một đảo quốc tị nạn. Sau đó có đông tàu tới, Ủy Hội Cứu Trợ Liên Hiệp Quốc khám phá thấy mới được tiếp tế  6 tháng một lần, vì phải chở bằng tàu đại dương. Cho nên chúng tôi phải cử người làm "Chúa đảo", lập ban lo cất nhà kho chứa lương thực để phát cho dân hàng tháng, lập ban an ninh;  ban xử kiện ra luật lệ (như  bắt được  kẻ trộm lương thực, còn có khi người Indo trộm của, mò gái, rắn cắn v.v  thì chòi của nạn nhân đánh phèn la báo động rồi mọi nhà cùng "trổi nhạc" lên để chạy tới cứu v.v); lập ban cầu đường…(Cầu tàu, đường rừng).

Mà lo đường rừng thật sự, vì phải băng rừng lên ngọn núi cao đặt ống tre dẫn nước xuống chân núi cho dân uống. Chứ 14.000 người cùng tắm, giặt và…ị trên một dòng suối, chẳng lẽ cũng uống bằng nước "bổ" ấy?

Còn lo xây cầu tàu vì Air Raya là một đảo nhỏ như cấp Xã, không có chợ, bệnh viện, trường học v.v.. của chính quyền Indo, nên mỗi ngày có nhiều tàu chở người đi đảo Quận, vì vậy  cần nhiều cầu tàu. Còn  trước đây không ai tới, khi chúng tôi mới tới, phải đội hành lý lội xuống biển mà vào bờ. Ai không biết lội thì người nhà cổng! Đã đói mà còn "lao động  là vinh quang" ra vào như con thoi nhiều chuyến như vậy mới đưa hết "tài sản" như son, chảo lên bờ.

Ở được chừng ba tháng, một hôm các tàu chở người đi đảo Quận, qua một eo biển bị gió quật, vài tàu chìm, cả trăm người bị chết trôi mất xác. Có một anh đi với vợ con, khi bị nạn, anh nhảy xuống biển cứu được cả vợ lẫn con, còn anh chồng vì mệt quá nên hết lội nổi, kiệt sức phải chết chìm trước khi có tàu đến cứu!

Sau nầy mới biết anh là vô địch bơi lội của VNCH, nguyên là Đốc Sự Quốc Gia Hành Chánh Sàigon nên bị đi tù cải tạo, rồi đi vượt biên, lên bờ rồi, chỉ chờ đi định cư thì lại chết; và vợ con không biết lội thì lại sống, vô địch bơi lội mà chết!


Người vắn số đó tên Chiêm Thành Kỷ, (Xin BẤM vào link ngay sau đây để nghe ca khúc MƯA TRÊN ĐẢO AIR RAYA) khi nghe bài của nhạc sĩ Trường Hải, MƯA TRÊN ĐẢO AIR RAYA nhớ chú ý mộ bia có tên ấy để tin con người sống, chết có số, hầu tự an ủi khi gặp hoàn cảnh hiểm nghèo!


Những thành viên trên đảo quốc tị nạn Air Raya cũng như các đảo khác đều làm việc tự nguyện không lương. Chứ chính phủ đâu mà trả lương? Riêng Kim Anh Nguyễn Việt Nữ còn "được" làm 2, 3 jobs: Y tế, Tư pháp, Sổ khai sinh, khai tử.. Kể lại như vậy để nhớ ơn Việt Nam Cộng Hòa và Hoa Kỳ, tuy bị Việt Cộng phá hoại đất nước nhưng Nguyễn Việt Nữ và bạn bè vẫn được học mở mang đủ kiến thức mà không ngờ lúc ở đảo vẫn còn dùng được! Trái ngược với lối giáo dục chỉ lo cho giai cấp "Vô sản" và dồn hết vào chiến tranh của Hồ Chí Minh.
Sơ qua cảnh sống kiểu Robinson Crusoé ấy và xin bấm vào hàng chữ đỏ để nghe bản nhạc diễn đạt tâm tình người ly hương "Mưa trên đảo Air Raya" của nhạc sĩ Trường Hải. Do cuộc đổi đời ông trở thành thằng của Cộng sản mà ta hiểu rõ "Số mạng" và  câu "Lên voi xuống chó" và là thế nào?
Như ông Đốc sự Chiêm Thành Kỷ, nhiều người tới được Air Raya rồi nhưng cũng bị nhiều cái chết không ngờ. Dân địa phương cho biết ở đây còn gọi là Đảo Rắn. Rắn dưới suối trường lên bờ, lên cây, rồi rơi lộp độp xuống nóc chòi tranh cất giữa 4 cây rừng! Làm gan nằm yên thì chúng trường lên mình rồi chạy trốn; còn đập thì chúng quay lại cắn, nếu nhằm rắn độc thì tiêu đời!
Có người được danh sách mai lên tàu đi Galang để qua Singapore bay đi định cư. Mừng quá nên chiều nay nằm dưới gốc dừa hứng gió biển—Indo rừng dừa nhiều lắm—nhưng bị dừa khô rụng bể bọng đái. Phải võng lên tàu qua đảo KuKu có bệnh xá lớn hơn để cấp cứu, nhưng người xấu số nầy không còn trở lại Air Raya để cùng gia đình đi hưởng tự do!  Và còn nhiều cái chết vì lý do khác nữa.

Cũng xin kể thêm, đảo láng giềng KuKu là đảo mà Bộ trương Tư pháp Trương Như Tảng của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cuối cùng cũng là một thuyền nhân tị nạn Cộng sản trôi được đến đảo nầy!

Tại sao có Joan Baez khi nói về Air Raya? Có lẽ đây là điều độc giả muốn biết nhất. Hoang đảo Air Raya còn thêm  "nhiệm vụ"  cứu người ở khía cạnh khác nữa: Nữ ca sĩ phản chiến, chống chiến tranh Việt Nam Joan Baez đã tới Air Raya, và tôi đã gặp nàng ở đảo nầy.
Joan Baez bỏ công đi tìm hiểu sự thật từ các trại tị nạn Thái Lan, Phi Luật Tân, Mã Lai, Indonesia v.v. xem vì sao "hòa bình" rồi mà hàng hàng lớp lớp người vạch đường máu  để ra đi?
Tới Air Raya, Joan Baez họp các người tị nạn lại, phần đông là các quân nhân tham dự. Họ viết đơn nói rõ lý do. Chúng tôi nhận chồng đơn và lo dịch cho nữ "Điều tra viên" phản chiến hiểu. Một đơn trong đó kể rằng: Cấp bực của họ bị kêu đi trình diện "học tập cải tạo chỉ 10 ngày, chuẩn bị lương thực đủ cho thời gian đó."
Vậy mà 1 tháng, 1 năm, rồi 3 năm vẫn không thả ra, nên một nhóm nóng lòng lo cho vợ con ở nhà, nên trốn trại, nhưng bị bắt lại rồi đưa ra "Tòa án nhân dân" –tức những bạn cùng tù--xét xử.  Đơn anh A kể: "Tôi ở trong đám "nhân dân" nhưng vì còn đấu tố, chưa biểu quyết, mà tôi  mắc tiểu nên ra khỏi phòng "tòa", đi vòng sau hè, thấy một quan tài gổ đóng sơ sài để sẳn. Đấy, "Tòa án nhân dân" của XHCNVN trong hòa bình: kết  án tử hình trước khi xử! v.v. nên tôi phải bỏ trốn khỏi thiên đường Cộng sản."
Ca sĩ Joan Baez ôm hết chồng thơ từ các trại tị nạn  về Hoa Thịnh Đốn, khiếu nại với Tổng thống Mỹ lúc ấy là Jimmy Carter, rồi kéo đệ nhất phu nhân đi Thái Lan thăm  người vượt biển. (Sau nầy tới Mỹ chúng tôi mới biết) Bà cùng nhiều đoàn thể khác nữa như  Đại Đức Thích Giác Đức cùng Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Ngô Vương Toại –nguyên là sinh viên rất chống Cộng thời VNCH--kêu gào Jimmy Carter phải nhận cho người tị nạn Đông Dương vào Mỹ.
Kéo dài tới thời Tổng Thống Ronald Reagan là chương trình ODP, cho đở vượt biên chết người, vì theo Cao Ủy Tị Nạn LHQ, số chết do vượt biển lên đến gần nủa triệu người! Bao nhiêu đó đủ nói lên tội ác của đảng Cộng sản Việt Nam trong "hòa bình"; chưa kể tội lừa người đi tù  cải tạo mà Mỹ phải có chương trình H.O  cho chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa.
Vì vậy mà chúng tôi nhớ Air Raya,  một hoang đảo cứu người và ca sĩ Joan Baez  bởi nhờ bà mà thêm chính sách cứu người hẳn hòi từ tòa Bạch Ốc!
Joan Baez  còn kêu gọi những "đồng chí" phản chiến cũ ký tên trên một thư gởi cho nhà nước XHCNVN, bài còn đăng trên tờ Nữu ước Thời báo (The New York times)  số ra ngày 1/5/1079,  nguyên văn như sau:
                                            

"Cách đây 4 năm, Hoa Kỳ đã chấm dứt 20 năm hiện diện ở Việt Nam. Một dịp kỷ niệm đúng ra là nguyên nhân để đón mừng, nhưng thay vào đó, lại là lúc để đau buồn. 

Với một thảm họa thật mỉa mai, sự tàn ác, bạo lực và đàn áp do các thế lực nước ngoài áp đặt lên đất nước quý vị trong hơn một thế kỷ qua, đang tiếp tục ngày hôm nay dưới chế độ hiện thời.
Hàng ngàn người Việt Nam vô tội, nhiều người mà "tội" của họ chỉ là các vấn đề thuộc lương tâm, hiện đang bị bắt giữ, tạm giam và tra tấn trong tù hoặc các trại cải tạo. Thay vì mang lại hy vọng và hoà giải cho đất nước Việt Nam bị chiến tranh tàn phá, thì nhà nước của quý vị lại tạo ra một cơn ác mộng đau đớn và che khuất đi những tiến bộ quan trọng đã đạt được trong nhiều phạm vi của xã hội Viêt Nam.


Nhà nước quý vị đã tuyên bố vào tháng 2/1977 rằng có khoảng 50 ngàn người đang bị giam giữ lúc đó. Nhiều ký giả, các nhà quan sát độc lập và người tỵ nạn ước lượng rằng con số tù nhân chính trị hiện thời khoảng giữa 150 ngàn và 200 ngàn người.

Con số chính xác có là gì đi nữa, thì sự thật đang tạo thành một bức tranh tăm tối. Nhiều tin tức được xác nhận đang xuất hiện trên báo chí thế giới, từ báo Le Monde và The Observer đến Washington Post và Newsweek. Chúng tôi đã nghe nhiều câu chuyện của những người đến từ Việt Nam -công nhân và nông dân, các nữ tu Công giáo và tu sĩ Phật giáo, các thuyền nhân, văn nghệ sĩ và các nhà chuyên môn cũng như những người đã từng chiến đấu bên cạnh Mặt trân giải phóng.

- Các nhà tù đang tràn ngập với hàng ngàn đến hàng ngàn "tù nhân".
- Nhiều người bị mất tích và không tìm được tông tích.
- Nhiều người bị đưa đến các trại cải tạo, cho ăn bằng những khẩu phần gạo chết đói, buộc phải ngồi với cổ tay và cổ chân bị trói chặt, đến ngạt thở trong các thùng connex 
- Nhiều người bị dùng như những vật dò tìm bom mìn, dọn các bãi mìn bằng tay chân trần trụi.
Ðối với nhiều người, sống là địa ngục và cái chết là điều mong ước. Nhiều nạn nhân là đàn ông, phụ nữ và trẻ em đã từng ủng hộ và chiến đấu cho mục tiêu thống nhất đất nước và quyền dân tộc tự quyết, họ là những người vì hoà bình, thành viên của các tổ chức tôn giáo hoặc vì các nền tảng đạo đức triết lý đã chống đối lại các chính sách độc đoán của chế độ Thiệu Kỳ; họ là các văn nghệ sĩ và trí thức quyết tâm được tự do sáng tạo bị hất hủi bởi các chính sách độc tài của nhà nước quý vị.

Yêu cầu của Tổ chức Ân xá Quốc tế và nhiều tổ chức khác để được tự tìm hiểu tình trạng lao tù vẫn chưa được đáp ứng. Các gia đình muốn biết tin tức về vợ chồng con cái họ đều bị thờ ơ. .

Chính một quyết tâm bền bỉ về các nguyên tắc cơ bản của nhân cách, tự do và quyền tự quyết đã là động cơ thúc đẩy rất nhiều người Mỹ phản đối chính quyền miền Nam và sự tham dự của đất nước chúng tôi vào cuộc chiến. Cũng chính vì một quyết tâm tương tự bắt buộc chúng tôi phải lên tiếng phản đối sự bất chấp đến tàn bạo về nhân quyền của quý vị.

Chúng tôi kêu gọi quý vị hãy chấm dứt ngay việc bỏ tù và tra tấn –cho phép một nhóm quốc tế gồm các nhà quan sát trung lập được đến để thanh tra các nhà tù và trung tâm cải tạo của quý vị .


Chúng tôi khuyến cáo quý vị nên tuân theo các nguyên tắc của Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị mà đất nước quý vị là một thành viên của Liên Hiệp Quốc, đã cam kết phải thi hành.

Chúng tôi khuyến cáo quý vị nên xác định lại cam kết mà quý vị đã tuyên bố về các nguyên tắc về tự do và phẩm cách con người ... để thiết lập một nền hoà bình thật sự tại Việt Nam
Ký tên: Joan Baez"

Thư được 78 nhân vật nổi tiếng ký tên, trong đó có  I. F. Stone, Barton Bernstein, Daniel Berrigan, Jerome Weisner, Bert Coffey, Benjamin Dreyfus, Sanford Gottlieb, Terence Hallinan,  Staughton Lynd, Allen Ginsberg, Edmund Pat Brown, Ginetta Sagan, Cesar Chavez, và Nat Hentof .v.v.. (Bài khác chúng tôi sẽ nói đến vài tên Mỹ Cộng nổi bậc).

Chiến tranh Việt Nam có hai nữ ca- nghệ - sĩ  phản chiến nổi  tiếng: Joan Baez hối hận "chuộc lỗi" , còn đào Jane Fonda thì không.


 Joan Baez gởi thư cho nhà nước Cộng sản  và đăng báo như nội dung trênngày 1/5/1979 thìJane Fonda chẳng những không ký mà phản bác lại bằng một loạt truyền thông có chử ký của một nhóm người Phản chiến khác, bức thư có tựa là "The Truth About Vietnam", cũng được đăng trên tờThe New York Times số ra ngày24/6/ 1979 thư khen Cộng sản "  tinh thần biết tự kiềm chế, hòa hoản và nhân đạo trong cách điều hành chương trình tập trung cải tạo" và....

          "Việt Nam hiện nay vui hưởng nhân quyền như được ghi trong hiến chương Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc mà từ trước chưa bao giờ được có.

          "Đó là quyền: được có việc làm an toàn về lao động, quyền được gia nhập nghiệp đoàn thương mãi, quyền được sống ấm no, không bị đàn áp đàn áp bởi chủ nghĩa thực dân và chủng tộc. Hơn thế, người dân được miễn phí về giáo dục, y tế mà ngay chính tại Hoa Kỳ chúng ta chưa đạt được tới mức ấy". 

Không hiểu hiện giờ những người phản chiến như Fonda nghĩ sao khi nghe các hãng BBC London, đài VOA, Á Châu Tự Do, SBTN  về  Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, 14 thanh niên Thiên Chúa giáo và Tin Lành bị xử tù? Về Đoàn Văn Vươn? Người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu? Tin về LM Tadéo Nguyễn Văn Lý? Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ  và dân oan ..v.v.?

Vậy xin chuyền cho thế giới nghe Youtube  "Hát Cho Nhân Quyền"  của SBTN để họ biết tội ác của Jane Fonda.

Hôm nay cũng là ngày Lễ Memorial Day (Chiến Sĩ Trận Vong 27/5/2013) của Mỹ, những cựu quân nhân Hoa Kỳ đã kết tội bà đào Jane Fonda-Jane Hanoi là Phản Quốc (Traitor) lâu rồi.

Nguyễn Việt Nữ
 (27/5/2013)

Video: ĐỪNG KHOE TÔI... HÃY CHỤP DÙM TÔI...

Đừng khoe tôi, hỡi người bạn tài hoa,
Những tấm ảnh mang ra từ địa ngục,
Nơi bạn mới về rong chơi hạnh phúc,
Dù bao người vẫn tủi nhục xót xa.
Đừng khoe tôi hình ảnh một quê nhà,
Mà bạn nghĩ đang trên đà "đổi mới",
Những thành thị xưa hiền như bông bưởi,
Nay bỗng dưng rã rượi nét giang hồ.



Đừng khoe tôi những cảnh tượng xô bồ,
Những trụy lạc giờ vô phương cứu chữa.
Đất nước đã từ lâu không khói lửa,
Sao rạc rài hơn cả thuở chiến chinh.
Đừng khoe tôi những yến tiệc linh đình,
Những phố xá ngập phồn vinh giả tạo,
Nơi thiểu số tung tiền như xác pháo,
Khi dân nghèo không muỗng cháo cầm hơi.
Đừng khoe tôi cảnh tụ họp ăn chơi,
Của những kẻ đã một thời chui nhủi,

Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,
Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.
Đừng khoe tôi những con phố "bưng biền",
Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,
Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,
Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.
Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,
Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,
Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,
Đang uốn mình theo gió đón hương bay.
Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,
Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,
Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,
Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.
Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,
Đã được bạn tóm càn vô ống kính,
Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,
Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.


Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,
Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,
Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,
Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan
Bỏ tất cả, trong đêm dài thui thủi,
Ngược xuôi tìm đường xăm xúi vượt biên.
Đừng khoe tôi những con phố "bưng biền",
Những quảng cáo, những mặt tiền nham nhở,
Những khách sạn ánh đèn màu rực rỡ,
Trơ trẽn bày, dụ dỗ khách phương xa.
Đừng khoe tôi chốn thờ phượng nguy nga,
Những dinh thự xa hoa nằm choán ngõ,
Những màu sắc lam, vàng, đen, tím, đỏ,
Đang uốn mình theo gió đón hương bay.
Đừng khoe tôi ảnh Hà Nội hôm nay,
Thành phố đã chết từ ngày tháng đó,
Khi bị ép khoác lên màu cờ đỏ,
Khi triệu người phải trốn bỏ vô Nam.
Đừng khoe tôi những cảnh tượng giàu sang,
Đã được bạn tóm càn vô ống kính,
Những hình ảnh mà kẻ thù toan tính,
Muốn tung ra để cố phỉnh gạt người.

o O o

Bạn thân ơi, sao không chụp giùm tôi,
Nỗi thống khổ của triệu người dân Việt,
Nửa thế kỷ trong ngục tù rên xiết,
Oán hờn kia dẫu chết chẳng hề tan
Chụp giùm tôi đàn thiếu nữ Việt nam,
Thân trần trụi xếp hàng chờ được lựa,
Hay bầy trẻ mặt chưa phai mùi sữa,
Bị bán làm nô lệ ở phương xa.
Chụp giùm tôi đôi mắt mẹ, mắt cha,
Mà suối lệ chỉ còn là máu đỏ,
Khóc con cháu ra đi từ năm đó,
Biển dập vùi, đà tách ngõ u minh.
Chụp giùm tôi số phận những thương binh,
Đã vì nước quên mình trên chiến trận,
Mà giờ đây ôm hận,
Tấm thân tàn lận đận giữa phong ba.
Chụp giùm tôi hình ảnh những cụ già,
Bọn đầu nậu gom ra đường hành khất,
Để đêm đến, nộp hết tiền góp nhặt,
Đổi chén cơm dầm nước mắt nuôi thân.
Chụp giùm tôi xác chết những ngư dân,
Bị Tàu giết bao lần trên biển rộng,
Hay những chiếc quan tài chưa kịp đóng,
Chở cha, anh lao động Mã Lai về.
Chụp giùm tôi thảm cảnh những dân quê,
Chịu đánh đập chán chê dù vô tội,
Hay cảnh những anh hùng không uốn gối
Gánh đọa đày trong ngục tối bao la.
Chụp giùm tôi mốc biên giới Việt Hoa,
Lấn vào đất của ông cha để lại,
Hay lãnh thổ cao nguyên còn hoang dại,
Lũ sài lang hèn nhát lạy dâng Tàu.
Chụp giùm tôi những nghĩa địa buồn đau,
Chúng tàn phá, chẳng còn đâu bia mộ.
Kẻ sống sót đã đành cam chịu khổ,
Người chết sao cũng khốn khó trăm đường.

o O o

Hãy chụp giùm tôi hết những tang thương,
Hình ảnh thật một quê hương bất hạnh,
Nơi mà bạn, xưa đêm trường gió lạnh,
Đã căm hờn quyết mạnh dạn ra khơi.
Chiếc thuyền con, ca nước lã cầm hơi,
Mạng sống nhỏ đem phơi đầu sóng dữ.
Rồi tha phương lữ thứ,
Tháng năm dài, quá khứ cũng dần phai.
Lòng người chóng nguôi ngoai,
Tháng Tư đến, có mấy ai còn nhớ!

Trần Văn Lương










__._,_.___
Reply via web post Reply to sender Reply to group Start a New Topic Messages in this topic (1)
Recent Activity:
************************
VN - News !
Diễn đàn phổ biến và trao đỗi tin tức vs tất cả các vấn đề liên quang đến đất nước và con người VN.
Lưu ý:
+ Diễn đàn không chấp nhận "Cross Post", tức là post cùng một lúc đến với nhiều đí chỉ khác nhau.
+ Bài post phải trình bày gọn gàng sạch sẽ và rõ ràng.
+ Nội dung và ý kiến của thành viên không phải là lập trường chính kiến của diễn đàn.
*************************
.

__,_._,___

No comments:

Post a Comment